CÓ điều, nghĩ lại bọn họ cũng có tham dự chế tạo loại đồ vật này, mấy người trờ nên cực kì phấn khích.

Giang Siêu lại thử thêm vài lần nữa, cuối cùng cũng xác định các loại số liệu chế tạo pháo cối mìn tre.

Chỉ cần dựa theo số liệu này sản xuất hàng loạt thì đến lúc cần cũng đủ để dùng.

Nhưng pháo cối mìn tre cũng có khuyết điểm rõ ràng, đó là một khỉ gặp mưa thì gần như là bị hỏng.

Nếu dùng thuốc nố không khói thì sẽ không tồn tại vấn đề này.

Tiếc là thuốc nố không khói không thể chế tạo được cho đến khi kỹ thuật hoàn thiện, nguồn nhân tài đầy đú.

Ngoài ra, loại pháo cối mìn tre phiên bản đơn giản này nếu gặp kỵ bỉnh xung phong, tấn công rải rác hoặc là bộ binh tăng tốc, thì có khả năng sẽ bị buộc đến gần, mìn tre không thể gáy ra thương tổn lớn cho kẻ địch.

Giang Siêu đang thử xem có thể làm ra súng kíp hay không. Với kỹ thuật hiện nay, vân có thể đúc ra được nòng súng thô ráp.

Có điều, tính chính xác cúa loại nòng súng này sẽ rất kém, lại còn không dùng được vài lần là sẽ bị nổ tung.

Hắn còn một đoạn đường rất dài phải đi nếu muốn làm ra súng kíp thật sự hoặc là vũ khí nóng.

Lúc này, Giang Siêu cũng ra khỏi xưởng luyện sắt. Hắn đang định đi bên lò nung nhìn thử thì thấy A Sinh sốt ruột chạy tới.

“Sư phụ, quận chúa dần rất nhỉều người đến nhà ngươi, còn mang đồ vật tới nữa!”

Nghe vậy, Giang Siêu vội vàng đi về. Lần này Tống Ninh Tuyết mang theo những thứ hắn cần tới đây, còn có rất nhiều nhằn tài liên quan, đặc biệt là nhân tài về mảng chế tạo thuốc nổ và mìn tre.

Hắn sai A Sinh đỉ báo vớỉ trường thôn, nhờ trường thôn sắp xếp nơi ớ cho người ta. Gạch xây nhà vẩn chưa nung xong, tạm thời chỉ có thế dọn vài căn nhà trong thôn đế ở.

Lúc nhìn thấy Giang Siêu, trên mặt quận chúa mang theo vẻ thấp thỏm. Chuyện đám cướp núi Kê Minh thật sự khiến nàng cảm thấy lo lằng.

Thôn dân giúp đỡ dọn đồ vật xuống, một

ít khối sắt và khối đồng được chuyến đến bên xướng nung xưởng rèn.

Ngoài ra, Tống Ninh Tuyết còn đưa tới rất nhiều tiêu thạch, lưu huỳnh và than củi.

Lần trước đưa tới là nhóm đầu tiên, sau đó Tống Ninh Tuyết đã phái người đi mua thêm khá nhiều.

Thuốc nổ không được dùng trên mặt quân sự, vậy nên khóng phải là vật phẩm bị kiểm soát.

Vì có thể diệt trừ nạn trộm cướp, Tống Ninh Tuyết gần như là táng gia bại sản. Nàng đúng là hoàn toàn tin tường Giang Siêu.

“Tiên sinh, ta đã hỏi thăm chuyện mà ngươi muốn biết, dạo dần đây có vài đợt thương nhân Khiết Đan đã từng tới Giang Châu, nghe nói bọn họ mang theo một ít da lông ngọc thạch, nhưng mà cuối cùng hàng hóa của bọn họ đều bị năm đám cướp lớn nhất huyện An Ninh cướp đoạt.”

Lúc mọi người đang dỡ hàng, Tống Ninh Tuyết tách riêng đì tìm Giang Siêu, vẻ mặt lo lẳng nói.

“Có phải là thương nhân Khiết Đan biết rõ hàng hóa sẽ bị đoạt, những vẩn muốn chở

hàng hóa đến huyện An Ninh cho bằng được? Hơn nữa, có phải là năm đám cướp lớn rất ăn ý mà chia đều đám hàng hóa kia? Quan trọng nhất là đám hàng hóa kia không có ghi chép nhập quan?”

Giang Siêu nhìn về phía Tống Ninh Tuyết với ánh mắt khác thường. Lời nói của hắn làm cho Tống Ninh Tuyết rất ngạc nhiên, trố mắt mà nhìn Giang Siêu, một lúc lâu sau không hồi hồn lại.

Vé mặt của nàng dường như chứng minh là Giang Siêu nói không sai chút nào.

Người Khiết Đan đang giúp đỡ đám cướp huyện An Ninh tạo phản. Thảo nào mấy đám cướp lớn kia lại có gan như vậy, hóa ra là vì sau lưng có người ủng hộ.

Huyện An Ninh thuộc về phương nam, Khiết Đan ớ phương bắc, giữa hai bên cách xa nhau hàng nghìn dặm.

Sớ dĩ người Khiết Đan làm như vậy, chắc là vì muốn làm cho Đại Triệu mâu thuần từ trong nội bộ.

Ngoại trừ huyện An Ninh, có lẽ bọn họ còn giúp đỡ nhiều đám cướp khác nữa. Chỉ cần trên đất Đại Triệu xảy ra phản loạn ờ khắp nơi, thì Khiết Đan sẽ nhân cơ hội cướp lấy Đại

Triệu.

“Ta còn điều tra được mấy huyện khác thuộc phủ Giang Châu đều có thợ rèn và thợ nung bị cướp đi.” Tống Ninh Tuyết tiếp tục nói.

Nàng càng nói thì tính chính xác trong suy đoán của Giang Siêu càng thêm đúng.

Thợ nung! Thợ rèn! Năm đám cướp lớn nhất huyện An Ninh e là đang chế tạo binh khí.

“Tiên sinh, hiện tại chúng ta nên làm cái gì đây? Dù có báo chuyện này lên châu phủ, thì châu phú cũng sẽ không tin tưởng. Không có quân đội châu phủ giúp đỡ, một khi mấy đám cướp bắt đầu có hành động, thì huyện An Ninh chắc chắn là không giữ được.”

Tống Ninh Tuyết nhíu chặt mày, trong mắt tràn đầy lo lắng. Bên phía châu phủ chỉ lo cho mình, dù là biết bên này không đúng, thì cũng sẽ không ai muốn quản và sẽ quản.

Nếu không thì cũng không đến mức làm cho nạn trộm cướp hoành hành ngang ngược như bây giờ.

“Cô có dẫn người đến không? Chuyện chiêu mộ tư bỉnh sao rồi?” Giang Siêu nhìn về phía Tống Ninh Tuyết, không có trả lời vấn đề

của đối phương, mà đi hỏi ngược lại.

Nếu không phòng giữ được, vậy hắn sẽ chủ động ra trận.

Tốt nhất là có thể tìm được cơ hội một lần đánh gục đám cướp núi Kê Minh, giải quyết uy hiếp lớn nhất của mình trước.

Về phần bốn đám cướp còn lại, nói là đám cướp huyện An Ninh, thực tế thì địa bàn của bọn họ chỉ là vàì ngọn núi tiếp giáp huyện An Ninh.

Nếu thật sự muốn tạo phản, thì bọn họ cũng sẽ đi đoạt mấy huyện khác.

Chỉ có đám cướp núi Kê Minh là có khả năng đoạt huyện An Ninh.

Có điều, đám cướp núi Kê Minh khó đối phó hơn đám cướp núi Mạo Nhân nhiều. Bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng người.

Chi dựa vào thôn dân đội bảo vệ thôn là không thể nào giết sạch được.

“Đang chiêu mộ thêm tư binh. Hiện giờ đã chiêu mộ được một trăm người, cộng thêm một trăm người hộ vệ phủ quận vương nữa là được hai trăm người. Bọn họ cũng theo tới đây.”

“ừ, vậy là tốt rồi, cô đưa người tớì sân

phơi trong thôn đi.” Giang Siêu gật đầu nói vói Tống Ninh Tuyết, sau đó đi ra phía trước.

Đồng thời, hắn còn sai người lấy xà phòng và nước hoa để trong nhà chất lên xe, chuẩn bị sẵn cho Tống Ninh Tuyết mang về huyện thành.

Nếu nhóm hàng hóa đầu tiên có thế mờ ra mức độ nổi tiếng, thì hắn tin chắc rằng sẽ khỏng cần phải lo lắng về chuyện nước hoa và xà phòng có bán được hay không.

Chờ đến khi xưởng liên quan xây xong, số lượng sản phẩm tăng lên, thì tuyệt đối sẽ là tiền vô như nước.

Tống Tiếu Nhã làm theo lời dặn của Tống Ninh Tuyết, dẩn hai trăm người tới sân phơi trong thôn. Lúc này, Tống Ninh Tuyết và Giang Siêu đi tới trong sân phơi.

Khi nhìn thấy Giang Siêu, trong mắt hai trăm người đều là không phục và coi thường.

Giang Siêu trông khoảng mười bảy mườỉ tám tuổi không được bọn họ coi trọng.

Hộ vệ vương phủ khá hơn một chút. Tuy rằng không đứng thẳng người, nhưng mà cũng có vóc dáng cao ráo. Không hổ là hộ vệ ra tới từ vương phủ.

Còn về một trăm tằn bỉnh kia, người nào cũng hời hợt lộn xộn, nghiêng qua ngả lại, trống có vẻ không có tính tổ chức và tính kỷ luật.

“Sao vậy? Có phải là các ngươi không phục? Cảm thấy một tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh như ta không xứng chỉ huy các ngươi?”

Giang Siêu lạnh nhạt nhìn về phía hai trăm người, giọng nói lạnh lùng.

Vừa nhìn là biết đám người này nghĩ như thế nào. Chắc là thấy Giang Siêu mới chỉ mười mấy tuổi, không quyền không thế, dựa vào cái gì mà có thế chỉ huy bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!