Không trách bọn trẻ lớn lên vặn vẹo như thế, lúc nhỏ gặp phải nhiều biế.n thái như vậy, trong lòng các cậu có thể không vặn vẹo sao? Đó là một trong những đại lão hắc hoá tương lai, cô phải xoa dịu quan hệ với các cậu, cũng không cầu các cậu tốt với mình bao nhiêu, chỉ cần sau này khi tới báo thù những người phụ nữ từng làm tổn thương cậu, trong danh sách không có mình là được.

"Cháu biết rồi thím Trương, cháu sẽ đối tốt với chúng, yên tâm."

Tư Niệm (司念) đồng ý, dĩ nhiên thím Trương không tiện nói gì thêm nữa, bà ấy bồng Thạch Đầu đứng dậy tạm biệt ra về.

...

Một bên khác, thím Lưu ở nhà nhàn rỗi phơi nắng, khi nghe thấy âm thanh, bà ta mở nửa con mắt ra nhìn sang.

Từ sau khi mình làm việc ở Chu gia, một tháng có thể lấy được năm mươi tệ, đương nhiên số tiền này đã bao gồm tiền mua đồ ăn, bản thân bà ta không thường đi mua đồ ăn, tuỳ tiện lấy chút đồ từ trong nhà ứng phó, một tháng có thể tiết kiệm bốn mươi tệ, để dành lại, bình thường Chu Việt Thâm (周越深) gửi thịt về, mình còn có thể lấy không ít.

Có công việc này, cha chồng mẹ chồng cũng không dám quát tháo gì bà ta, mỗi ngày bà ta thực sự rất ung dung, chỉ cần đi nấu hai bữa cơm là được. Đương nhiên bà ta không thể để Tư Niệm (司念) ở lại, một khi Tư Niệm (司念) ở lại, công việc của mình sẽ không giữ được, tới khi đó bà ta đi đâu tìm công việc tốt như vậy?Nghĩ Tư Niệm (司念) chắc chắn không biết chuyện đưa cơm cho Chu Việt Thâm (周越深), chắc chắn Chu Việt Thâm (周越深) sẽ tới tìm mình, tới lúc đó bà ta còn có thể thừa cơ tăng lương.

Dù sao thì Chu gia cái gì cũng thiếu, chỉ có tiền là dư.

Nhìn thấy con gái quay về, bà ta lập tức ngồi thẳng người: "Quế Phương, như thế nào? Gần gũi được với Tiểu Chu chưa?"

Lưu Quế Phương (刘桂芳) vốn rất uất ức, nghe vậy, nước mắt rơi xuống ào ào, lớn tiếng oán giận nói: "Gần gũi cái gì, đứa con gái Lâm gia kia cũng tới đưa cơm, anh Chu người ta căn bản không nhận cơm của con, con mất hết mặt mũi, sau này con còn gặp người ta thế nào nữa!"

Nghĩ tới ánh mắt khinh bỉ của những người phụ nữ trong thôn nhìn mình khi đi về, Lưu Quế Phương (刘桂芳) đỏ bừng mặt. Chắc chắn mọi người cảm thấy, cô ta biết rõ Chu Việt Thâm (周越深) người ta đã kết hôn, còn chạy tới tận nơi đưa cơm cho người ta, đoán chừng đều ở sau lưng mắng cô ta vô liêm sỉ!

thím Lưu nghe vậy, lập tức ngớ ra: "Cái gì? Con nói ai đi?"

"Còn ai nữa? Đứa con gái Lâm gia mà Chu Việt Thâm (周越深) hỏi cưới đó! Mẹ, không phải mẹ nói cô ta không biết nấu cơm sao? Sao cô ta không chỉ biết nấu, còn chủ động đưa cơm cho anh Chu ăn?"

Đầu thím Lưu kêu ù một tiếng, người phụ nữ tới từ thị trấn đó thế mà biết nấu cơm, không chỉ biết nấu cơm, cô còn đi đưa cơm cho Chu Việt Thâm (周越深).

Xong rồi, nếu đối phương biết nấu cơm, vậy không phải công việc của mình sắp mất rồi sao? Mất công việc ở Chu gia, bà ta phải lăn về nhà hầu hạ cả nhà, tới lúc đó mẹ chồng vốn đã không ưa bà ta chưa biết chừng sẽ âm dương quái khí bà ta như thế nào. thím Lưu có hơi hối hận vì hôm nay không tới, nếu bà ta tới, nói không chừng có thể sớm phát hiện, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh ngại ngùng như vậy.


Đều tại người phụ nữ tên Tư Niệm (司念) đó kíc.h thích bà ta.

thím Lưu tức giận nghĩ, không được, bà ta tuyệt đối không thể mất đi công việc này, không thể hời cho người phụ nữ đáng chết kia, tròng mắt đảo tròn, thím Lưu bỗng nhiên nghĩ được một chủ ý.

thím Lưu không ngồi yên được nữa, bà ta nhìn thời gian, còn mấy tiếng, thằng cả thằng hai Chu gia sắp tan học rồi. Mình không thể đối phó người phụ nữ này, nhưng lại có thể xuống tay từ chỗ thằng cả và thằng hai. Chỉ cần thằng cả thằng hai không thích Tư Niệm (司念), bài xích cô, Tư Niệm (司念) chắc chắn sẽ bị đuổi đi, giống như người phụ nữ năm đó vậy! thím Lưu ngồi chồm hổm trên đường Chu Việt Đông (周越东) và Chu Việt Hàn (周越寒) về nhà rất sớm, đợi tới chiều, xa xa nhìn thấy hai đứa đeo cặp sách về.

Nhìn thấy hai đứa trẻ, thím Lưu lập tức sáng mắt lên, giả vờ căng thẳng vội vàng chạy tới.

"Tiêu rồi thằng cả, thằng hai, cuối cùng hai đứa cũng về." thím Lưu tỏ vẻ sốt ruột, lo lắng.

Chu Việt Đông (周越东) và Chu Việt Hàn (周越寒) ngây người, nhíu mày: "Sao vậy bà Lưu?"

"Các cháu đi học không biết, người mẹ kế do cha các cháu tìm tới ngược đãi em gái các cháu, hôm nay bà tới, nhìn thấy cô ta vừa đánh vừa ngắt đứa nhỏ, Dao Dao (瑶瑶) khóc tới tê tâm liệt phế, bà mắng cô ta, cô ta còn nói bà bao đồng, muốn đuổi bà ra ngoài!" thím Lưu kêu rên nói.

"Cái gì?" Hai đứa chấn kinh nhìn thím Lưu, vội vã chạy về.

thím Lưu vội vàng kéo hai đứa lại, mặt lộ ra vẻ khó xử: "Các cháu đừng kích động, người phụ nữ đó giỏi đóng kịch lắm, bây giờ các cháu về chắc chắn cô ta sẽ giả vờ đối xử rất tốt với Dao Dao (瑶瑶), Dao Dao (瑶瑶) không biết gì hết, dỗ một chút là ngoan ngay, các cháu như thế này không được, nói không chừng cô ta còn sẽ cáo trạng với cha các cháu, tới lúc đó khiến cha các cháu ghét các cháu."

"Vốn dĩ các cháu không phải con ruột, người phụ nữ đó giống như hồ ly tinh vậy, tâm cơ lại thâm sâu, chắc chắn sẽ giống như người phụ nữ trước, nghĩ trăm phương ngàn kế đuổi các cháu đi, bây giờ nếu các cháu về gây phiền phức cho cô ta, vừa hay trúng ý cô ta rồi."

Chu Việt Đông (周越东) và Chu Việt Hàn (周越寒) run rẩy cả người, mặt mày tái xanh.

"Vậy chúng cháu phải làm sao?"

thím Lưu đảo mắt, nói: "Thằng cả, tuy bà thi thoảng sẽ nổi giận với các cháu, nhưng chưa từng đánh các cháu đúng chứ?"

Chu Việt Đông (周越东) rũ mắt, khiến người ta không nhìn rõ ánh mắt của cậu, nghe vậy, gật đầu: "Đúng."

"Hơn nữa bà cũng sẽ không tạo thành uy hiếp gì cho ba anh em các cháu, nhưng người phụ nữ đó thì khác, bây giờ cô ta không chỉ nhắm vào các cháu, ngay cả bà cô ta cũng muốn đuổi đi, tới lúc đó không ai thấy, cuộc sống của các cháu càng khổ hơn, cháu nên rõ ràng."


"Thực ra chuyện này cũng không khó, chỉ cần hai anh em các cháu nghe lời bà, bà chắc chắn đuổi cô ta đi giúp các cháu..."

...

Buổi chiều, Tư Niệm (司念) cùng Dao Dao (瑶瑶) ngủ một giấc ngủ trưa ngon lành.

Dao Dao (瑶瑶) cực kỳ ngoan, thức dậy cũng không khóc, Tư Niệm (司念) mở tivi, cô bé ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem. Sợ cô bé đói, Tư Niệm (司念) bỏ chút bánh quy nhỏ và kẹo cho cô bé, đứa trẻ cũng biết xé giấy kẹo cho vào miệng ăn.

Lúc này, có lẽ thằng cả và thằng hai cũng sắp về rồi, Tư Niệm (司念) vào nhà bếp bắt đầu nấu cơm. Rau hôm qua mua không ít, nhưng cô dậy hơi muộn, cho nên Tư Niệm (司念) lấy miến và mì mình mua ra, tay cán mì kéo, như vậy mì kéo làm ra vô cùng ngon, dai trơn.

Vừa hay trong nhà đều ăn mỡ lợn, thời tiết này, khử hành bằng mỡ lợn, mì nấu ra cực kỳ ngon, hơn nữa cũng tiết kiệm thời gian.

Cô ở nhà bếp kéo đi kéo lại mì kéo tới trạng thái mảnh nhất, vừa quay đầu, lại nhìn thấy một thiếu niên nhỏ đứng ở phía sau không biết từ khi nào, cậu đang nhìn chằm chằm cô.

Tư Niệm (司念) lập tức tê rần da đầu, Chu Việt Đông (周越东)? Cậu về khi nào? Đứa trẻ này đi đứng không có tiếng động sao? Mặc kệ như thế nào, bị người ta nhìn như vậy, cho dù là một đứa con nít cũng khiến Tư Niệm (司念) cảm thấy có chút khủng bố.

Thằng cả được miêu tả trong truyện có hơi biế.n thái cổ quái, khiến cô không thể nào dùng ánh mắt nhìn người bình thường để nhìn đứa trẻ này.

Không trách bọn trẻ lớn lên vặn vẹo như thế, lúc nhỏ gặp phải nhiều biế.n thái như vậy, trong lòng các cậu có thể không vặn vẹo sao? Đó là một trong những đại lão hắc hoá tương lai, cô phải xoa dịu quan hệ với các cậu, cũng không cầu các cậu tốt với mình bao nhiêu, chỉ cần sau này khi tới báo thù những người phụ nữ từng làm tổn thương cậu, trong danh sách không có mình là được.

"Cháu biết rồi thím Trương, cháu sẽ đối tốt với chúng, yên tâm."

Tư Niệm (司念) đồng ý, dĩ nhiên thím Trương không tiện nói gì thêm nữa, bà ấy bồng Thạch Đầu đứng dậy tạm biệt ra về.

...

Một bên khác, thím Lưu ở nhà nhàn rỗi phơi nắng, khi nghe thấy âm thanh, bà ta mở nửa con mắt ra nhìn sang.


Từ sau khi mình làm việc ở Chu gia, một tháng có thể lấy được năm mươi tệ, đương nhiên số tiền này đã bao gồm tiền mua đồ ăn, bản thân bà ta không thường đi mua đồ ăn, tuỳ tiện lấy chút đồ từ trong nhà ứng phó, một tháng có thể tiết kiệm bốn mươi tệ, để dành lại, bình thường Chu Việt Thâm (周越深) gửi thịt về, mình còn có thể lấy không ít.

Có công việc này, cha chồng mẹ chồng cũng không dám quát tháo gì bà ta, mỗi ngày bà ta thực sự rất ung dung, chỉ cần đi nấu hai bữa cơm là được. Đương nhiên bà ta không thể để Tư Niệm (司念) ở lại, một khi Tư Niệm (司念) ở lại, công việc của mình sẽ không giữ được, tới khi đó bà ta đi đâu tìm công việc tốt như vậy?Nghĩ Tư Niệm (司念) chắc chắn không biết chuyện đưa cơm cho Chu Việt Thâm (周越深), chắc chắn Chu Việt Thâm (周越深) sẽ tới tìm mình, tới lúc đó bà ta còn có thể thừa cơ tăng lương.

Dù sao thì Chu gia cái gì cũng thiếu, chỉ có tiền là dư.

Nhìn thấy con gái quay về, bà ta lập tức ngồi thẳng người: "Quế Phương, như thế nào? Gần gũi được với Tiểu Chu chưa?"

Lưu Quế Phương (刘桂芳) vốn rất uất ức, nghe vậy, nước mắt rơi xuống ào ào, lớn tiếng oán giận nói: "Gần gũi cái gì, đứa con gái Lâm gia kia cũng tới đưa cơm, anh Chu người ta căn bản không nhận cơm của con, con mất hết mặt mũi, sau này con còn gặp người ta thế nào nữa!"

Nghĩ tới ánh mắt khinh bỉ của những người phụ nữ trong thôn nhìn mình khi đi về, Lưu Quế Phương (刘桂芳) đỏ bừng mặt. Chắc chắn mọi người cảm thấy, cô ta biết rõ Chu Việt Thâm (周越深) người ta đã kết hôn, còn chạy tới tận nơi đưa cơm cho người ta, đoán chừng đều ở sau lưng mắng cô ta vô liêm sỉ!

thím Lưu nghe vậy, lập tức ngớ ra: "Cái gì? Con nói ai đi?"

"Còn ai nữa? Đứa con gái Lâm gia mà Chu Việt Thâm (周越深) hỏi cưới đó! Mẹ, không phải mẹ nói cô ta không biết nấu cơm sao? Sao cô ta không chỉ biết nấu, còn chủ động đưa cơm cho anh Chu ăn?"

Đầu thím Lưu kêu ù một tiếng, người phụ nữ tới từ thị trấn đó thế mà biết nấu cơm, không chỉ biết nấu cơm, cô còn đi đưa cơm cho Chu Việt Thâm (周越深).

Xong rồi, nếu đối phương biết nấu cơm, vậy không phải công việc của mình sắp mất rồi sao? Mất công việc ở Chu gia, bà ta phải lăn về nhà hầu hạ cả nhà, tới lúc đó mẹ chồng vốn đã không ưa bà ta chưa biết chừng sẽ âm dương quái khí bà ta như thế nào. thím Lưu có hơi hối hận vì hôm nay không tới, nếu bà ta tới, nói không chừng có thể sớm phát hiện, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh ngại ngùng như vậy.

Đều tại người phụ nữ tên Tư Niệm (司念) đó kíc.h thích bà ta.

thím Lưu tức giận nghĩ, không được, bà ta tuyệt đối không thể mất đi công việc này, không thể hời cho người phụ nữ đáng chết kia, tròng mắt đảo tròn, thím Lưu bỗng nhiên nghĩ được một chủ ý.

thím Lưu không ngồi yên được nữa, bà ta nhìn thời gian, còn mấy tiếng, thằng cả thằng hai Chu gia sắp tan học rồi. Mình không thể đối phó người phụ nữ này, nhưng lại có thể xuống tay từ chỗ thằng cả và thằng hai. Chỉ cần thằng cả thằng hai không thích Tư Niệm (司念), bài xích cô, Tư Niệm (司念) chắc chắn sẽ bị đuổi đi, giống như người phụ nữ năm đó vậy! thím Lưu ngồi chồm hổm trên đường Chu Việt Đông (周越东) và Chu Việt Hàn (周越寒) về nhà rất sớm, đợi tới chiều, xa xa nhìn thấy hai đứa đeo cặp sách về.

Nhìn thấy hai đứa trẻ, thím Lưu lập tức sáng mắt lên, giả vờ căng thẳng vội vàng chạy tới.

"Tiêu rồi thằng cả, thằng hai, cuối cùng hai đứa cũng về." thím Lưu tỏ vẻ sốt ruột, lo lắng.

Chu Việt Đông (周越东) và Chu Việt Hàn (周越寒) ngây người, nhíu mày: "Sao vậy bà Lưu?"

"Các cháu đi học không biết, người mẹ kế do cha các cháu tìm tới ngược đãi em gái các cháu, hôm nay bà tới, nhìn thấy cô ta vừa đánh vừa ngắt đứa nhỏ, Dao Dao (瑶瑶) khóc tới tê tâm liệt phế, bà mắng cô ta, cô ta còn nói bà bao đồng, muốn đuổi bà ra ngoài!" thím Lưu kêu rên nói.


"Cái gì?" Hai đứa chấn kinh nhìn thím Lưu, vội vã chạy về.

thím Lưu vội vàng kéo hai đứa lại, mặt lộ ra vẻ khó xử: "Các cháu đừng kích động, người phụ nữ đó giỏi đóng kịch lắm, bây giờ các cháu về chắc chắn cô ta sẽ giả vờ đối xử rất tốt với Dao Dao (瑶瑶), Dao Dao (瑶瑶) không biết gì hết, dỗ một chút là ngoan ngay, các cháu như thế này không được, nói không chừng cô ta còn sẽ cáo trạng với cha các cháu, tới lúc đó khiến cha các cháu ghét các cháu."

"Vốn dĩ các cháu không phải con ruột, người phụ nữ đó giống như hồ ly tinh vậy, tâm cơ lại thâm sâu, chắc chắn sẽ giống như người phụ nữ trước, nghĩ trăm phương ngàn kế đuổi các cháu đi, bây giờ nếu các cháu về gây phiền phức cho cô ta, vừa hay trúng ý cô ta rồi."

Chu Việt Đông (周越东) và Chu Việt Hàn (周越寒) run rẩy cả người, mặt mày tái xanh.

"Vậy chúng cháu phải làm sao?"

thím Lưu đảo mắt, nói: "Thằng cả, tuy bà thi thoảng sẽ nổi giận với các cháu, nhưng chưa từng đánh các cháu đúng chứ?"

Chu Việt Đông (周越东) rũ mắt, khiến người ta không nhìn rõ ánh mắt của cậu, nghe vậy, gật đầu: "Đúng."

"Hơn nữa bà cũng sẽ không tạo thành uy hiếp gì cho ba anh em các cháu, nhưng người phụ nữ đó thì khác, bây giờ cô ta không chỉ nhắm vào các cháu, ngay cả bà cô ta cũng muốn đuổi đi, tới lúc đó không ai thấy, cuộc sống của các cháu càng khổ hơn, cháu nên rõ ràng."

"Thực ra chuyện này cũng không khó, chỉ cần hai anh em các cháu nghe lời bà, bà chắc chắn đuổi cô ta đi giúp các cháu..."

...

Buổi chiều, Tư Niệm (司念) cùng Dao Dao (瑶瑶) ngủ một giấc ngủ trưa ngon lành.

Dao Dao (瑶瑶) cực kỳ ngoan, thức dậy cũng không khóc, Tư Niệm (司念) mở tivi, cô bé ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem. Sợ cô bé đói, Tư Niệm (司念) bỏ chút bánh quy nhỏ và kẹo cho cô bé, đứa trẻ cũng biết xé giấy kẹo cho vào miệng ăn.

Lúc này, có lẽ thằng cả và thằng hai cũng sắp về rồi, Tư Niệm (司念) vào nhà bếp bắt đầu nấu cơm. Rau hôm qua mua không ít, nhưng cô dậy hơi muộn, cho nên Tư Niệm (司念) lấy miến và mì mình mua ra, tay cán mì kéo, như vậy mì kéo làm ra vô cùng ngon, dai trơn.

Vừa hay trong nhà đều ăn mỡ lợn, thời tiết này, khử hành bằng mỡ lợn, mì nấu ra cực kỳ ngon, hơn nữa cũng tiết kiệm thời gian.

Cô ở nhà bếp kéo đi kéo lại mì kéo tới trạng thái mảnh nhất, vừa quay đầu, lại nhìn thấy một thiếu niên nhỏ đứng ở phía sau không biết từ khi nào, cậu đang nhìn chằm chằm cô.

Tư Niệm (司念) lập tức tê rần da đầu, Chu Việt Đông (周越东)? Cậu về khi nào? Đứa trẻ này đi đứng không có tiếng động sao? Mặc kệ như thế nào, bị người ta nhìn như vậy, cho dù là một đứa con nít cũng khiến Tư Niệm (司念) cảm thấy có chút khủng bố.

Thằng cả được miêu tả trong truyện có hơi biế.n thái cổ quái, khiến cô không thể nào dùng ánh mắt nhìn người bình thường để nhìn đứa trẻ này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!