Bùi Thận bận rộn bên ngoài mất hai ba ngày, khó khăn lắm mới khiến Nam Kinh ổn định lại. Mười lăm tháng sáu y mới trở về Bùi phủ ở Nam Kinh để bái kiến tổ mẫu cùng mẫu thân.

Bùi Thận vòng qua bức ảnh bích. Mấy gã sai vặt đứng trực dưới hành lang thấy y trở về, lập tức chạy vào hướng viện sau, luôn miệng hô “Điện hạ đã trở lại, điện hạ đã trở lại”.

Vẻ mặt Bùi Thận lạnh xuống. Phụ thân còn chưa lên ngôi, lấy đâu ra điện hạ.

Trần Tùng Mặc lập tức sai người túm mấy gã sai vặt lại, lạnh giọng mắng chửi: “Ai cho phép chúng bây ăn nói quàng xiên!” Dứt lời, hắn hô thân vệ tới đánh đám sai vặt mỗi đứa mười gậy.

Đám sai vặt cứ tưởng sẽ được tiền thưởng, ngờ đâu phải lãnh gậy, lại không dám kêu khóc, chỉ có thể cố run run nhịn đau.

Bùi Thận lạnh lùng hỏi: “Người của viện nào đây?”

Gã sai vặt dẫn đầu run rẩy đáp: “Bẩm Gia, là người trong viện của Hồn nhị gia.”

Bùi Thận nhíu mày. Hồn ca nhi độ này càng thêm không an phận, khiến những người chung quanh cũng cư xử ngạo mạn theo. Lòng y không vui, men theo hành lang sải bước về phía cửa nhỏ.

Con đường này ánh mặt trời rọi chiếu, bầu trời trong vắt, không khí thoảng hương lan dìu dịu, tre trúc ngát xanh. Nhưng y vội vã bước đi, chẳng có tâm trí đâu mà ngắm cảnh. Chỉ có lúc ngang qua một lu sen tịnh đế, khóe miệng Bùi Thận mới khẽ nhếch lên.

Chờ mọi việc ở Nam Kinh đều xong cả, y sẽ đón Thẩm Lan và Triều Sinh đến đây. Kể từ ấy có thể mãi mãi cận kề bên nàng, Bùi Thận mỉm cười, cả trái tim như đều ấm lên.

Nghĩ tới điều này, bước chân y ngày càng nhanh hơn, chớp mắt đã đến được Xương Dụ Đường.

Kinh đô bị chiếm đóng, cả nhà già trẻ của Phủ Ngụy Quốc công đều chuyển đến Nam Kinh ở chung với Bùi phủ. Hôm nay Bùi Thận trở về nhà, mới vừa bước vào cửa sân, đã thấy trong phòng chính mọi người cười cười nói nói, tranh nhau ra nghênh đón. 

“Thận ca nhi.” Lão tổ tông đã ngoài bảy mươi đứng vị trí trước nhất, thấy Bùi Thận tới, vội đưa tay nắm lấy tay áo y, hai mắt rưng rưng nói: “Con và cha con có khỏe không?”

Bùi Kiệm cùng Bùi Thận bôn ba chinh chiến khắp nơi, cũng đã mấy năm không về nhà. Nghe vậy, lòng Bùi Thận có hơi phập phồng, nâng bà dậy rồi đáp: “Tổ mẫu, mấy ngày trước cha đi từ Hồ Quảng thẳng đến Kinh đô, nên không kịp đến gặp ngài.”

Lão tổ tông thoáng chốc lại khóc nức nở. Mọi người vây quanh vừa khuyên bảo vừa dỗ dành một phen, bấy giờ bà mới từ từ ngưng nước mắt.

Bùi Thận lại quay sang vái chào mẫu thân của mình.

Đại thái thái sắp lên làm Hoàng Hậu, cả người lúc này đều nhẹ nhõm hơn, ôn hòa nắm tay Bùi Thận, luôn miệng nói: “Thận ca nhi sống bên ngoài khổ cực biết bao.”

Bùi Thận cũng không để bụng, nói với mẫu thân vài câu thì quay sang vái chào những trưởng bối cùng huynh đệ tỷ muội khác trong nhà.

Bùi gia sắp có một vị hoàng đế, cho nên dòng chính, dòng phụ, hễ là những người có chút liên quan đều tranh nhau đến thăm hỏi, cả sân đều vang tiếng nói cười rộn rã.

Bùi Thận tâm sự cùng mọi người một phen, kế đó lại ăn bữa tiệc tẩy trần rồi bảo ai về nhà nấy, chỉ chừa lại tổ mẫu, mẫu thân và đệ đệ cùng cha cùng mẹ Bùi Hồn.

Bùi Thận mở miệng nói: “Tổ mẫu, mấy ngày nữa con sẽ phái người hộ tống cả nhà đến kinh đô để sum họp với phụ thân.”

Đại thái thái hân hoan vô cùng, không ngờ một mệnh phụ phu nhân nhất phẩm như mình rốt cuộc lại trở thành Hoàng hậu. Bà vui vẻ gật đầu liên tục: “Được, được chứ.”

Lão tổ tông cùng Bùi Hồn cũng vui vẻ gật đầu đồng ý.

Bùi Thận thấy mọi người đều nhận lời, lúc này mới nói: “Hồn ca nhi, mấy gã sai vặt đến đón ta ở sân ngoài thật là ngạo mạn. Đệ nhớ để ý quản lý lại một phen.”

Bùi Hồn sửng sốt nhưng không dám bác lời Bùi Thận, chỉ đành ấm ức gật đầu.

Thấy Bùi Hồn như vậy, Đại thái thái đau lòng nói: “Thận ca nhi, Hồn ca nhi là em trai ruột thịt của con, sao con vừa về đã mắng nó?”

Bùi Thận cau mày: “Phụ thân chưa lên ngôi, lấy đâu ra Thái Tử điện hạ? Lời này nếu lan truyền ra ngoài kia, chắc chắn sẽ có người bảo Bùi gia kiêu ngạo. Khi ấy chẳng phải vô cớ rước lấy tai họa?” Dứt lời, y lại nói: “Hồn ca nhi, thần bất mật tắc thất thân. Phải thận trọng từ lời nói đến việc làm mới là con đường đúng đắn về lâu dài.”

Bùi Hồn lắp bắp đáp lời. Bùi Thận vừa nhìn đã biết nó nghe không lọt tai. Thôi, chờ tới Kinh đô lại nói phụ thân dạy dỗ lại nó vậy.

Nghĩ đến đây, Bùi Thận muốn đứng lên xin lui, vẫn còn cả núi công việc đang chờ y. Ai ngờ Đại thái thái thấy y sắp rời khỏi, liền vội đứng dậy nói: “Hồn ca nhi đã cưới vợ sinh con từ sớm, dưới gối bây giờ đã hai trai một gái. Con thì hay rồi, đến giờ này vẫn không có ai bầu bạn cạnh bên.” Bà định nhân đây đề cập đến Lục Nương bên phía nhà mẹ đẻ của mình, rất là xinh xắn thông minh.

Ai ngờ Đại thái thái chưa kịp mở miệng, Bùi Thận đã vui vẻ cười nói: “Mẫu thân, con đã có một đứa con trai chừng sáu tuổi, tên là Triều Sinh. Đợi mai này đến Kinh đô, con sẽ bảo nó đến vái chào gia đình ta.”

Lời này của y quá mức đột ngột. Đại thái thái ngẩn người, nghĩ thầm Thận ca nhi năm đó vì khăng khăng muốn dùng nghi thức của vợ cả để chôn cất một đứa nha hoàn vào mộ tổ, đã cãi nhau với phụ thân nó rùm beng. Bây giờ bảy năm đã qua, con trai cũng đã được sáu tuổi. Có thể thấy nó đã quên nha hoàn kia rồi.

Quên rồi thì tốt, tốt lắm. Đại thái thái ngó lơ cảm xúc không vui thoáng qua, hào hứng gật đầu. Lão tổ tông cũng cười rộ lên, luôn miệng nói “Là chuyện tốt, là chuyện tốt.”

Bùi Hồn kém ca ca của mình năm tuổi, từ nhỏ tới lớn cũng không thân cận. Nhưng dù gì cũng là huynh đệ, hay tin y có con trai hắn cũng mừng thay cho y, liền mở miệng nói: “Đại ca yên tâm, Duẫn ca nhi cũng đã năm tuổi, đệ sẽ bảo nó rủ cháu trai chơi cùng.” 

Lòng Bùi Thận rất là vui sướng, chợt nghe Đại thái thái lại nói: “Nếu đã sinh con cho con, nhà chúng ta cũng không phải hạng người hà khắc. Chờ con thành hôn rồi thì đón mẹ ruột của Triều Sinh vào, ban cho nàng làm Tài nhân cũng được.” (1)

Gương mặt Bùi Thận trở lạnh, nhưng nhớ tới đây là mẹ ruột của mình, y nén cơn giận nói: “Mẫu thân, ta với nàng tâm đầu ý hợp, tất nhiên là muốn cưới nàng làm vợ.”

Ba người nghe mà sững sờ. Đại thái thái dù không mấy gần gũi với đứa con trai này, nhưng ngẫm mình là phận mẫu thân, bèn há mồm nói: “Con gái nhà ai mà không mai mối, không sính lễ đã sinh con cho người khác, đúng là không biết xấu hổ. Người như vậy sao xứng làm Thái Tử Phi?”

Bùi Thận giận dữ khó nhịn, lại không thể nổi cáu với mẫu thân của mình, chỉ có thể nói: “Mẫu thân, nàng tất nhiên là tốt nhất. Dưới gầm trời này không nữ nhân nào có thể bì kịp nàng.” Nói rồi, y cố nén lửa giận, chỉ nói mình vẫn còn việc công cần giải quyết mà kính cẩn xin lui.

Bùi Hồn ngạc nhiên nhìn theo bóng đại ca đi xa, quay đầu thấy mẫu thân tức run cả người, hắn cuống quít bưng chén trà, luôn miệng nói: “Mẫu thân đừng giận, đừng giận. Đại ca gần đây bận bịu vô cùng, có lẽ suốt đêm chưa chợp mắt, đầu óc lâng lâng nên nói lỡ lời, không phải chống đối mẫu thân đâu.”

Đại thái thái buồn bã âu sầu, lau nước mắt khóc than: “Hồn ca nhi, mẹ chỉ còn có con mà thôi.”

Bùi Hồn lại nhõng nhẽo dỗ dành một hồi, mới khiến Đại thái thái nín khóc mỉm cười.

Lão tổ tông ngồi cạnh thấy vậy, thở dài nói: “Hồn ca nhi, con về trước đi.”

Bùi Hồn nhìn mẫu thân, lại không dám trái ý tổ mẫu, đành phải mở miệng xin lui.

Lão tổ tông kế đó lại cho lui tất cả nha hoàn vú già. Đến lúc chỉ còn lại bà cùng Đại thái thái, bà mới mở miệng nói: “Con xem xem ban nãy mình nói những gì? Sao lại bảo mình chỉ có Hồn ca nhi?”

Đại thái thái quản lý việc trong phủ nhiều năm, trên dưới phủ này ai nấy đều kính trọng. Mấy di nương của phu quân đều không sinh được con cái, chỉ xem như vật bài trí mà thôi. Ngay cả mẹ chồng cũng hiếm khi làm mình mất mặt. Đại thái thái nghe vậy, hơi có chút bất mãn nói: “Lão tổ tông, câu này của con sai chỗ nào chứ? Thận ca nhi vì một đứa hồ ly tinh mà chống đối con!”

Lão tổ tông thấu rõ mọi sự, vẫn cố nhịn tức mà khuyên nhủ: “Con không phải không biết, nam nhân lúc đắm chìm trong tình ái, tuyệt đối không nghe được người khác nói xấu người trong lòng nửa câu. Đó đâu thể gọi là chống đối con được?”

“Huống hồ năm đó lúc Kiệm ca nhi vừa thành hôn với con, ta có từng bêu rếu con câu nào?”

Đại thái thái cúi đầu, im lặng không nói.

Thấy thế, lão tổ tông lại khuyên: “Thận ca nhi là Thái Tử, theo quy định của các triều đại trước, để phòng ngừa ngoại thích chiếm quyền, Thái Tử Phi thậm chí kể cả là Hoàng Hậu, chỉ cần xuất thân trong sạch, là lương dân là được rồi.”

Vẻ mặt Đại thái thái hơi giãn ra, nhưng vẫn không muốn nhận sai, đành tìm cớ nói cho qua chuyện: “Thận ca nhi là con trai trưởng, trước giờ đều là Công gia dạy dỗ nó, con muốn cũng không quản lý được.” Dứt lời, lại nói: “Chỉ là thê tử của Hồn ca nhi là đích thứ nữ của Tề Quốc Công, lúc này triều đại thay đổi, Hồn ca nhi mai này cũng thành Vương gia, có cần tuyển thêm vài Tài nhân cho nó không?”

Lão tổ tông bị sự bất công của Đại thái thái chọc tức muốn ngã ngửa, nhưng ngẫm lại mới rồi, bà chỉ mắng: “Câu “chỉ có Hồn ca nhi ’ ban nãy con nói nếu để Thận ca nhi nghe được, nó chắc hẳn không vui vẻ gì. Vô duyên vô cớ chia rẽ huynh đệ chúng, con và Hồn ca nhi được lợi lộc gì đâu?”

Đại thái thái ngẩn ra, rốt cuộc nhận thấy lời nói của mình không đúng, chỉ là vẫn không chịu hạ mình nhận sai, mạnh miệng nói: “Chia rẽ gì kia chứ? Thận ca nhi đã thừa kế tước vị, giờ đây lại sắp lên làm Thái Tử, mai đây sẽ còn lên tới Hoàng đế. Còn Hồn ca nhi thì chẳng có gì trong tay. Đều là thịt rơi từ trên người con xuống, con đâu nỡ để nó thiệt thòi?”

Thấy Đại thái thái vẫn ngang bướng hồ đồ, lão tổ tông cả giận: “Thận ca nhi dù có không thừa kế tước vị chăng nữa, cũng vẫn là tiến sĩ cập đệ tự thân nó vất vả học hành thi cử mà nên. Bây giờ được vị trí Thái Tử, cũng do chính nó theo cha lao lên chiến trường chém giết mà có, chứ nó mắc nợ gì Hồn ca nhi? Sao con có thể cư xử bất công đến vậy?” 

Đại thái thái theo bản năng phản bác: “Hồn ca nhi cũng có kém cạnh gì đâu.”

Lão tổ tông cười lạnh một tiếng: “Nếu con cho rằng Hồn ca nhi làm ăn được việc, thế thì bảo nó theo cha ra chiến trường, đánh cược tính mạng để giành lấy tương lai đi!”

Đại thái thái đâu nỡ để Hồn ca nhi lấy tính mạng đổi tiền đồ, đành lúng ta lúng túng nói: “Bây giờ thiên hạ yên bình, lấy đâu ra chiến tranh nữa chứ?”

Lão tổ tông bắt đầu mất kiên nhẫn: “Nếu không còn chiến tranh nữa, thế thì bảo nó chăm chỉ đọc sách, lại đi thi tiến sĩ đi. Xem thử Hồn ca nhi có chịu nổi học hành gian nan không.”

Đại thái thái không còn lời nào để nói, đành phải giải thích: “Con cũng biết Hồn ca nhi thua kém Thận ca nhi một khoảng lớn. Nhưng cũng chính vì lẽ đó, nếu con không thiên vị nó một chút, con sợ sau này nó phải chịu khổ.”

Thấy Đại thái thái rốt cuộc thừa nhận bản thân bất công, lão tổ tông thở dài một tiếng: “Hồn ca nhi văn không được võ không xong, miệng tuy ngọt đấy nhưng hành vi lại không thoả đáng lắm. Nếu con cũng thấy nó không bằng Thận ca nhi, sao không nghĩ đến chuyện bảo nó hòa thuận với huynh trưởng, lại cứ mở miệng chia rẽ huynh đệ hai đứa, tội gì phải thế?”

“Tất nhiên là con sẽ dặn dò Hồn ca nhi hòa thuận với huynh trưởng. Nhưng lão tổ tông hôm nay cũng thấy đó, Hồn ca nhi hân hoan phái đám sai vặt ra đón, còn Thận ca nhi thì sao chứ? Vậy mà bảo người đánh đám sai vặt một trận tả tơi. Chẳng quan tâm mặt mũi của Hồn ca nhi kiểu đó, có chỗ nào ra dáng một người huynh trưởng không?”

Lão thái thái chỉ cảm thấy mỏi mệt, thở dài nói: “Ta hỏi con, Thận ca nhi dạy Hồn ca nhi hành động cẩn thận, có sai chỗ nào không?”

Đại thái thái lại không nói nên lời, chỉ lau nước mắt: “Con cũng biết Thận ca nhi nói không sai, nhưng rõ ràng nó có thể bảo với Hồn ca nhi, để Hồn ca nhi tự đi quản lý kẻ dưới. Sao cứ phải đánh người trước mặt toàn bộ người trong phủ như thế? Làm mất hết cả mặt mũi Hồn ca nhi.”

Lão thái thái ngồi trên ghế chủ tọa, vốn định nói Hồn ca nhi không có chính kiến, vừa nghe thuộc hạ biện minh, Hồn ca nhi nhất định sẽ không phạt chúng.

Lại muốn nói Thận ca nhi nếu không đe dọa ngay trước mặt mọi người như thế, e là nô bộc trong phủ sẽ càng sinh thói kiêu căng ngang ngược, sớm muộn gì cũng rước lấy tai hoạ.

Nhưng bà nhìn con dâu cả vẫn cố chấp mạnh miệng, biết nó có một vạn cách để phản bác mình. Nghĩ đến đây, lão thái thái rốt cuộc không nói nên lời, chỉ mệt mỏi xua tay: “Chỉ mong con chớ có ầm ĩ đến độ huynh đệ hai đứa bất hòa.”

Đại thái thái thấp giọng đáp: “Đều là con trai của con cả, tất nhiên con cũng mong chúng nó hòa thuận lẫn nhau.”

Bùi Thận đi thẳng ra phủ, vốn định hôm nay bái kiến tổ mẫu cùng mẫu thân rồi xử lý công việc ở Nam Kinh cho xong, sau đó y sẽ quay lại Hồ Quảng để đón Thẩm Lan. Ai ngờ hôm nay lại không thuận lợi như vậy.

Y nén cơn tức, lạnh mặt phân công công việc, rồi mới giục ngựa ngày đêm lao đến Hồ Quảng.

Hôm đó, Thẩm Lan đang ghé kiểm tra cửa tiệm ở mặt tiền đường.

Sau khi trở về Võ Xương, Thẩm Lan lần nữa khai trương những cửa tiệm của mình, lại mua một tòa nhà mới và vài món đồ gia dụng.

Bây giờ đã là hai lăm tháng sáu, Khoáng Giám Thuế Sứ vừa đi khỏi, sưu cao thuế nặng cũng giảm bớt, đời sống nhân dân cải thiện tốt hơn, đường phố dần chớm đông đúc trở lại.

Tiệm dược liệu nằm cạnh quán rượu “Thạch luyện xuân”, tiệm mì nằm cạnh sạp trái cây, tiệm đồ da, tiệm trống, tiệm rèm, tiệm giày……

Thẩm Lan ngắm cảnh phố xá tràn ngập sức sống, đến tận khi về nhà, môi nàng vẫn còn vương nét cười, tâm trạng hết sức nhẹ nhõm thư thái. 

Nàng cầm cái mặt nạ Quan Công vừa mua cho Triều Sinh, vén rèm định xuống, chợt thấy có người nam tử mặc áo gấm đội ngọc quan đứng trước cửa nhà, dáng người anh tuấn, khí độ hiên ngang

Vẻ mặt Thẩm Lan lạnh xuống. Ban ngày ban mặt mà người này dám công khai đứng trước cửa nhà nàng, không dưng lại khiến hàng xóm láng giềng xì xào bàn tán.

Nàng đã không vui, lại nhớ tới người của Bùi Thận dạy Triều Sinh làm quen với máu, càng thêm khó chịu trong lòng.

“Ngài tới làm gì?” Thẩm Lan lạnh mặt sửa soạn xuống xe.

Bùi Thận phi nhanh mấy ngày đến gặp nàng, lại vì nàng mà chống đối mẫu thân, lúc này nghe giọng nàng lạnh nhạt, không khỏi thấy ngực như mắc nghẹn, xăm xăm sải bước leo lên xe lừa.

Hộ vệ của Thẩm Lan giật mình định la lên, lại bị nhóm thân vệ đứng cạnh tóm lấy thét bảo họ câm miệng.

Xe lừa vốn chật hẹp, vóc người Bùi Thận lại cao lớn. Thẩm Lan bị y đè trong xe, gương mặt rét lạnh định mắng chửi, lại nghe Bùi Thận thì thầm: “Nếu nàng mắng ta to tiếng, mấy người ngoài kia chắc chắn sẽ nghe thấy.”

Thẩm Lan nghẹn lại, nhủ bụng người này mới mấy ngày không gặp mà đã càng thêm mặt dày. Nàng cũng không phải hạng dịu ngoan gì, thấp giọng đáp: “Ngài đúng là đồ vô lại!”

Giọng nàng khẽ khàng, thỏ thẻ, cho dù chứa đầy giận dữ nhưng không chút gì giống tiếng mắng chửi, ngược lại nghe như lời tán tỉnh.

Bùi Thận cười khẽ, thấy tâm trạng tốt hơn chút đỉnh, y ung dung mở miệng: “Nàng gọi ta là kẻ vô lại, dĩ nhiên ta phải làm những chuyện xấu xa rồi.” Dứt lời, hai mắt y sáng quắc sán lại gần nàng.

Thẩm Lan biết người này muốn dọa nàng, bèn lạnh lùng nói: “Ta còn chưa tính sổ với ngài đâu đấy.”

Bùi Thận nhướng mày khó hiểu: “Lại làm sao nữa?” Y ở Nam Kinh, có chọc ghẹo gì được nàng đâu?

“Hạc Bích tiên sinh mà ngài đưa tới ấy, nói Triều Sinh chưa thấy máu là không tốt, khiến Triều Sinh mấy ngày trước đòi tới cửa chợ xem chém đầu.”

Có vậy thôi? Bùi Thận không cho là đúng: “Nó cũng sáu tuổi rồi, thấy chút máu thì có làm sao?”

Thấy y như thế, Thẩm Lan nhíu mày: “Ta không phải là không cho nó thấy máu.” Thời buổi loạn lạc, khắp nơi rung chuyển. Nàng cũng không cố ý tạo ra một căn phòng ngăn cách con mình với những mặt trái của thời cuộc.

“Ý ta là Triều Sinh vẫn còn quá nhỏ, ngài có thể chờ đến khi nó mười bảy, mười tám tuổi, tính cách đã định hình xong, không tới nỗi chịu kí.ch thích mà thay đổi thì mới để nó thấy máu.”

Mười bảy, mười tám tuổi? Bùi Thận cảm thấy nàng đúng là tốt bụng, cười nói: “Năm ta mười bảy tuổi, đi học có rảnh sẽ theo phụ thân đến doanh trại, người chết cũng đã gặp cả rồi.”

Thấy Thẩm Lan lại sắp phát bực, Bùi Thận vội vàng nói: “Chính bản thân nàng năm mười lăm tuổi trốn khỏi Lưu trạch, cũng biết cầm ghế đập đầu hai bà vú gác cửa, ấy cũng là đổ máu đấy thôi.”

Thẩm Lan hơi bực, nhường nửa bước: “Thế thì cũng chờ đến lúc Triều Sinh mười bốn, mười lăm tuổi đã chứ. Sáu tuổi thật sự còn quá nhỏ.” 

Sao mà được? Mười bốn, mười lăm tuổi đều đã bắt đầu học cách quản lý, sao có thể vẫn chưa thấy máu được đây?

Bùi Thận không muốn cãi cọ với nàng, mỉm cười nói: “Vậy nàng đi hỏi Triều Sinh xem nó muốn học tập tăng cường năng lực, hay là muốn nàng một mực bảo vệ nó đến tận khi mười bốn, mười lăm tuổi?”

Thẩm Lan im lặng. Nàng biết Triều Sinh rất thích Hạc Bích tiên sinh, cũng rất vui lòng học tập.

Lần đầu chặn họng được Thẩm Lan, Bùi Thận hớn hở cười nói: “Ta và nàng đều không tầm thường, sao nàng có thể coi Triều Sinh thành một đứa trẻ tầm thường được?”

Thẩm Lan bực bội nói: “Cho dù nó đúng là thông minh đó, nhưng cũng không nên mới năm, sáu tuổi đã đi thấy cảnh giết người.” Tuổi này vẫn còn là tuổi đi nhà trẻ, chơi đùa với bạn bè kia mà.

Bùi Thận chỉ cảm thấy tánh nết nàng quá dịu dàng, trái tim cũng quá lương thiện, y cười nói: “Sao lại che chở con trẻ kiểu này được? Thế theo ý nàng, hồng thủy, hạn hán, xác người khắp nơi, đầy đường đều là thi thể đủ loại hình hài. Lẽ nào đứa trẻ năm, sáu tuổi phải tự che hai mắt, để không nhìn thấy xác người?”

Nói đến đây, Bùi Thận không khỏi cảm thấy quái lạ. Nàng xuất thân từ lò ngựa gầy, những chuyện bẩn thỉu ở chỗ tú bà nhiều không đếm xuể, sao lại hình thành nên tính cách thế này? Dường như lớn lên từ chốn phồn hoa trù phú, từ bé đến lớn chưa từng thấy qua việc gì xấu xa cả.

Bùi Thận tuy cảm thấy hơi lạ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng y thừa dịp Thẩm Lan lơ đễnh, thò tay nắm lấy đôi tay mảnh khảnh của nàng. Mân mê ngắm nghía chốc lát, Bùi Thận mới thỏa mãn nói: “Nếu nàng nuôi Triều Sinh lớn lên thành người quá mức nhân từ, e là nó sẽ bị kẻ khác lột da róc xương mất thôi.”

Thẩm Lan hơi giật mình, rồi chìm vào im lặng.

Bản thân nàng đến từ một thời đại khác, vốn mang trong mình những tư tưởng khác biệt. Nàng vẫn luôn sợ mình sẽ truyền lại cho Triều Sinh những thứ không hợp thời đại, để cho nó đau khổ cả đời.

So với như thế, chẳng thà để nó làm một người bình thường trong thời đại này.

Thẩm Lan thở dài một tiếng: “Có lẽ ngài nói đúng.”

Thấy vẻ mặt nàng nhạt xuống, lòng Bùi Thận thít chặt, chẳng rõ câu nào khiến nàng không vui, liền vội trêu nàng cười: “Thế bây giờ nàng đã cho phép ta nhúng tay vào chuyện Triều Sinh rồi?”

Thẩm Lan chẳng còn gì hứng thú: “Ngài vốn là cha nó, dạy dỗ nó là trách nhiệm của ngài.”

Bùi Thận ngẩn người, khóe miệng hơi nhếch lên, niềm vui trong lòng y tựa những đợt sóng cuộn trào không dứt.

Y như thế khiến Thẩm Lan chẳng hiểu ra sao: “Ngài cười gì đó?”

Mặt mày Bùi Thận tràn ngập ý cười, y nhào tới nhẹ nhàng hôn lên cánh môi nàng.

Thùng xe quá nhỏ, Thẩm Lan không kịp né, vừa lúc bị hôn trúng. Nàng tức muốn hộc máu: “Ngài bị bệnh có đúng không!”

Bệnh thì bệnh đi. Lâu ngày không gặp nàng, y nhớ nàng vô cùng.

Bùi Thận đỏ mắt, trái tim nóng ran ôm choàng lấy nàng, thủ thỉ: “Đây là chính nàng nói đấy. Ta là cha của Triều Sinh.” 

Thẩm Lan nhịn cơn tức: “Ngài muốn xen vào chuyện Triều Sinh, ta cũng không ngăn được.” Dứt lời, nàng lấy khăn ra sức lau chùi môi mình, giận dữ ném khăn sang bên, đẩy Bùi Thận dợm bước xuống xe.

Nếu ngày xưa thấy nàng thế này, Bùi Thận nhất định phải nổi cáu. Giờ đây y bị sáu năm thời gian mài mòn, chẳng còn đâu nữa sự kiêu căng ngạo mạn thời son trẻ, thế là mặt dày nói: “Nàng cứ việc lau. Nàng lau một cái, ta hôn một lần. Để xem nàng lau nhanh hay là ta hôn nhanh hơn?”

Thẩm Lan khó thở, chỉ hận không thể tát cho y một cái: “Bùi Thận, ngài chớ có được đằng chân, lân đằng đầu. Ta đồng ý ngài can thiệp vào chuyện của Triều Sinh bởi vì ngài là cha nó. Nhưng ta và ngài thì chẳng có liên quan gì cả đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!