Bùi Thận nghe nhiều những lời lạnh nhạt, tuy vẫn thấy lòng khẽ nhói, nhưng bất giác cũng đã quen mấy phần.

Y cười cười: “Sao lại không liên quan? Ta là phụ thân của Triều Sinh, nàng là mẫu thân của nó. Giữa hai ta đã có Triều Sinh thì sẽ có dính dáng đến nhau.”

Dây dưa cả một đời.

Thẩm Lan bực y không biết xấu hổ, nhịn tức phân trần với y: “Ngài đã từng thấy vợ chồng người khác hòa ly rồi chứ? (1) Ta với ngài cũng như những cặp vợ chồng hòa ly ấy vậy. Tuy vẫn còn con cái, nhưng hai bên đã không can hệ gì nhau nữa.”

Bùi Thận ngẩn ra, lại chẳng hề có chút bực tức nào. Đôi mắt y ngậm cười, tựa lên vách thùng xe trêu: “Ý nàng là giờ nàng đã chịu nhận mình là vợ ta rồi?”

Thẩm Lan không những không cười, ngược lại bị y khích đến khuôn mặt rét căm vì giận: “Ta ôn tồn giải thích với ngài, ngài lại không biết xấu hổ bỡn cợt cười đùa.”

Nói đến đây, lửa giận của Thẩm Lan hơi ngừng lại, thoáng thấy vài phần mỏi mệt. Nàng lắc đầu nói: “Trước kia ngài chẳng bao giờ chịu nghe ta nói, luôn dùng lời lẽ lấy lệ ta. Bây giờ ngài vẫn như cũ chưa hề thay đổi, chẳng qua học được thói vô lại. Hễ là thứ ngài không muốn nghe, ngài liền ngắt lời hoặc kiếm chuyện khác nói lái đi.” Dứt lời, Thẩm Lan không muốn nói gì thêm nữa, đứng lên dợm bước ra ngoài xe.

“Ai ——” Bùi Thận nhẹ nhàng kéo lấy dải lụa hoa mai màu xanh lục nơi eo nàng, rồi ôm nàng vào lòng.

“Nàng chớ giận ta……” Bùi Thận còn chưa dứt câu, cúi đầu liền thấy Thẩm Lan vô cảm nhìn y chằm chằm.

Bùi Thận cười gượng hai tiếng rồi buông tay để Thẩm Lan đứng dậy.

Thẩm Lan vuốt phẳng những nếp nhăn trên áo váy, nhàn nhạt nói: “Bùi Thận, sáu năm trước ngài muốn đùa giỡn ta ra sao cũng được, chớ hề bận tâm đến suy nghĩ của ta. Sáu năm sau, ngài vẫn hệt như thế.”

Bùi Thận nghĩ bụng, thực ra cũng có thay đổi rồi đấy chứ. Y giải thích: “Nàng vừa liếc mắt nhìn ta, ta không phải đã vội buông tay sao? Sao lại bảo là không bận tâm gì nàng?”

Thẩm Lan lạnh lùng đáp: “Ta không cho ngài lên xe, cuối cùng ngài vẫn lên đấy thôi? Ta không cho ngài hôn môi, còn ngài thì vừa lên được xe đã hôn ta. Ngài có hỏi ý ta chưa?”

“Chuyện tình yêu vốn là thuận lẽ tự nhiên. Lòng ta có nàng, nên vừa gặp đã cầm lòng không đậu. Nếu nàng thấy bị coi khinh, thế thì ta đây nhận lỗi cùng nàng.”

Thẩm Lan sửng sốt, thấy tức giận trong lòng hơi nguôi. Lời này của y vậy mà nghe cũng có mấy phần chân thành. 

Thấy vẻ mặt nàng dịu đi, Bùi Thận lại thò tay kéo tay nàng, cất giọng khàn khàn: “Ta nhớ nàng chịu không nổi.”

Thân hình cao lớn cường tráng của Bùi Thận ghì chặt Thẩm Lan trong xe. Ngón tay thô kệch chậm rãi cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng. Lúc da thịt chạm vào nhau, Bùi Thận mãn nguyện than nhẹ một tiếng, nhưng cũng ngay sau đó, chỉ mỗi mười ngón tay đan vào nhau đã không còn đủ để thỏa mãn cơn khát của y nữa.

Đôi mắt y sáng rực như hai đốm lửa, nóng hừng hực đầy tính đe dọa. Từng cái quét mắt nhìn qua như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng từ đầu tới chân.

Thẩm Lan khẽ run lên, theo bản năng tránh khỏi tầm mắt y, giật phăng bàn tay y xuống, cắn răng nói: “Ngài nhớ ta thì có thể không màng ý ta ra sao, cưỡng ép nắm tay ta, còn muốn hôn ta nữa? Ta là một con người, không phải là bình hoa bài trí trong nhà ngài, muốn ngắm nghía thưởng ngoạn lúc nào cũng được!”

Bùi Thận cảm thấy vô cùng oan uổng: “Làm gì có ai một lòng một dạ muốn cưới món đồ trang trí về nhà?  Ta đã muốn cưới nàng, dĩ nhiên sẽ kính trọng nàng, yêu thương nàng.”

Dứt lời, y nghiêm mặt nói: “Nàng không phải muốn ta bận tâm đến ý kiến của nàng, tôn trọng nàng sao? Chỉ cần nàng thành hôn với ta rồi, mọi thứ ta đều đồng ý cả.”

Mấy ngày nay Thẩm Lan đã suy nghĩ đâu vào đấy. Nàng lắc đầu nói: “Ta không có ý định thành hôn với ngài. Nếu ngài thật tình tôn trọng nguyện vọng của ta, vậy thì chớ đến quấy rầy cuộc sống của ta nữa.”

Bùi Thận sầm mặt không nói tiếng nào. Đây mới là điểm khác biệt lớn nhất giữa y và Thẩm Lan.

Thẩm Lan mấy lần nhắc đến hai chữ tôn trọng, Bùi Thận tất nhiên có thể hiểu được nàng bận tâm điều gì. Chung quy lại là muốn lắng nghe ý kiến của nàng, bình thường có việc gì thì phải bàn bạc cùng nàng, không được nhốt nàng trong nhà gì đó.

Những điều này Bùi Thận đều có thể đồng ý. Y có thể tôn trọng Thẩm Lan, nhưng tiền đề là là hai người phải thành hôn mới được.

Nhưng sự tôn trọng mà Thẩm Lan muốn lại là yêu cầu Bùi Thận tôn trọng quyết định của nàng. Cho phép nàng sống cuộc đời của mình, từ nay về sau ai đi đường nấy. Đây là việc Bùi Thận quyết không nhịn được. Cho nên y tìm đủ cách bỡn cợt, trêu đùa để không phải nhắc đến.

Nhưng hôm nay vẫn bị từ chối.

Bùi Thận hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Đêm đó ở Thuế Thự, nàng nói nàng không biết. Có thể thấy được lòng nàng rốt cuộc vẫn có ta. Ta cũng biết ngày xưa bản thân đối xử với nàng không tốt. Sau này, hai chúng ta và Triều Sinh có thể cùng nhau hướng về phía trước, được không?”

Thẩm Lan ngẩn ra. Một trời tình ý của Bùi Thận đều gói cả vào lời này, có thể ví như móc hết ruột gan ra thổ lộ.

Giả như trở về được những buổi ban sơ ấy, khi nàng và Bùi Thận chỉ vừa gặp nhau. Lúc đó nàng vẫn chưa bị Bùi Thận đánh gậy, nhục mạ, vẫn chưa vì đạt được tự do mà chịu nhiều khổ đau đến vậy, có lẽ nàng sẽ nhận lời.

Nhưng hôm nay……

“Bùi Thận, thực ra ngài là một người vô cùng tốt. Nhân phẩm, năng lực, mọi thứ đều là xuất sắc. Vừa là một vị quan tốt biết lo cho dân, lại là một tướng tài trăm trận trăm thắng.”

Tim Bùi Thận căng phồng bởi những vui sướng chen nhau trào lên không ngớt, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào. 

Gương mặt y toàn là mừng rỡ, nắm chặt lấy tay Thẩm Lan: “Ta trong lòng nàng……”

Nhưng chưa dứt câu, Thẩm Lan đã chậm rãi từng chút một rút ra những ngón tay mảnh khảnh của mình.

Nàng tỉ mỉ ngắm nghía đôi tay mình. Thon dài, tinh xảo, đầu ngón tay tựa búp măng, nom rất là xinh đẹp.

“Ngài nhìn đôi tay này của ta xem. Ngày xưa từng ôm lấy ghế dài, chịu từng gậy từng gậy đánh lên người ta. Từng nắm cây sào trúc, đội gió lạnh chèo thuyền trên Thái Hồ. Từng nắm chặt cái gối, mặc ngài vẽ tranh trên lưng để nhục mạ ta.”

Bùi Thận nghe xong, chợt ngẫm ra bao nhiêu chua xót, khó khăn mở miệng: “Nếu biết có ngày ta sẽ thương nhớ nàng đến vậy, ta nhất định đã……”

Thẩm Lan lắc đầu: “Quá muộn rồi, Bùi Thận.”

“Nước sông quá lạnh.”

Đằng sau bốn chữ nhẹ tênh này, là không biết bao nhiêu gian khổ, không biết bao nhiêu nước mắt của Thẩm Lan.

Sóng gió ngập trời ập lên cơ thể. Nàng bị từng cơn sóng đè xuống lòng sông không kịp ngẩng đầu, tưởng chừng như không thở nổi. Sau những mênh mông sóng vỗ là cái lạnh kéo tới, lạnh đến run rẩy cả người, lạnh đến da thịt như mất hết cảm giác.

Thẩm Lan đầy bụng thẫn thờ. Vẻ mặt nàng nhàn nhạt, nhưng từng chữ thở ra lại hệt như sấm chớp rền vang, từng tiếng bổ ầm ầm vào trái tim Bùi Thận.

“Bùi Thận, năm đó ta vứt bỏ hết thảy mà nhảy vào sông đánh cược tánh mạng, không phải vì để được ở bên ngài.”

“Giờ đây nếu ta nhận lời với ngài, há chẳng khiến Thẩm Lan của sáu năm trước phải thất vọng?”

Hai câu này cơ hồ đánh cho Bùi Thận tan tác không còn manh giáp. Y lần nữa nhớ lại cảnh tượng Thẩm Lan dứt khoát nhảy vào lòng sông, thà rằng đánh cược tánh mạng giữa sông sâu sóng cả cũng phải vùng thoát khỏi y.

Khóe mắt y cay xè, nghiêm túc nói:” Là do ta không tốt.”

Đêm đó ở Thuế Thự, Bùi Thận cũng nói lời tạ tội. Chỉ là câu xin lỗi khi ấy vốn được y chuẩn bị sẵn sàng, định trước sẽ lấy ra giảng hòa cùng Thẩm Lan.

Còn lời xin lỗi tại khoảnh khắc này lại là thật tâm cảm thấy cần xin lỗi. Bởi y chưa từng nhận thức rõ ràng được những gì bản thân làm đã đem đến cho Thẩm Lan những tổn thương nặng nề, sâu sắc đến vậy.

“Ngài không cần phải xin lỗi ta.” Thẩm Lan lắc đầu, “Ngài tổn thương ta, nhưng cũng đã cứu ta khỏi tay giặc Oa, lại dùng mối quan hệ của mình để giúp ta chữa bệnh.”

Thẩm Lan cười cười: “Chuyện xưa nghĩa cũ chẳng cần nhắc nữa. Ơn cũng được, thù cũng xong, toàn bộ đều coi như xóa bỏ.”

Bùi Thận chua xót ngóng nhìn nàng, vội vã hứa hẹn: “Sau này ta sẽ đổi xử tốt với nàng.” Dứt lời, y lại vội vàng nói: “Chắc chắn mà. Ta sẽ để nàng luôn vui vẻ, không bao giờ……”

Thẩm Lan đã hạ quyết tâm đâu vào đấy, cứ thế tiếp tục nói: “Ta biết chuyến này ngài tới Hồ Quảng hẳn là để dẫn ta cùng Triều Sinh về kinh đô. Triều Sinh chẳng có tội tình gì, nó muốn ở cùng ngài hay ở cùng ta, cứ để nó tự lựa chọn vậy.”

“Còn về chuyện giữa hai ta.” Thẩm Lan cười nói: “Sau này ta làm thương nhân của ta, ngài làm quan tốt của ngài.” Nói tới đây, nàng còn có tâm trạng trêu Bùi Thận: “Nói nhầm rồi, giờ ngài đã là Thái Tử, sau này sẽ là chủ của vạn dân. Chẳng còn dính líu gì đến ta nữa.”

Nàng nói nghe có vẻ hết sức phóng khoáng, rõ ràng đã hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ cùng y. Là yêu hay hận gì thì nàng cũng không để bụng nữa, cho nên mới có thể tỏ ra thong dong, tự do như vậy.

Bùi Thận nhìn mà thấy tim như bị đao cắt, đau đến y không thốt nổi câu nào, khóe mắt càng lúc càng cay xè.

Đờ đẫn hồi lâu, Bùi Thận lại lần nữa mở miệng: “Thật sự không cách nào cứu vãn được ư?” Lời vừa cất lên, mới chợt nhận ra giọng y ú ớ nghẹn ngào đến vậy.

Thấy y ăn nói khép nép, hoàn toàn chẳng còn vẻ ngạo mạn trước kia, Thẩm Lan không đành lòng, thoáng thấy chút gì cay đắng. Ngặt nỗi nếu đã quyết tâm chia lìa, ngại chi không nói những lời tuyệt tình hơn?

“Ngài là quý tộc nhiều đời, lại là tiến sĩ cập đệ. Có dạng nữ nhân nào trong thiên hạ mà ngài không chiếm được. Sau này ngài nhất định sẽ có……”

Bùi Thận lắc đầu: “Ta chỉ cần nàng.”

Thẩm Lan tưởng chừng không thở nổi, biết y vẫn không chịu buông tay. Nàng không khỏi sinh bực: “Ngài đã làm quan, dĩ nhiên cũng biết con đường làm quan hiểm ác, chuyện không như ý chiếm tám, chín phần mười. Tình trường cũng như quan trường vậy, sao có thể việc gì cũng trôi chảy? Huống hồ mai đây ngài lên làm Hoàng đế, gánh vác vạn dân trên vai, càng nên dốc lòng cần cù việc nước, chăm lo cho đời sống nhân dân. Việc gì cứ cố chấp loay hoay mãi trong tình yêu chứ?”

Bùi Thận hơi giật mình, chợt ngơ ngác nhìn nàng.

Thẩm Lan cũng không rõ y rốt cuộc có nghe hay không, nàng nhẫn tâm bước thẳng xuống xe, thấy ngoài xe thân vệ, hộ vệ đứng cách thật xa để bảo vệ xe lừa.

Cách xa thế này chắc sẽ không nghe thấy nàng cùng Bùi Thận nói chuyện.

Thẩm Lan thật sự không muốn dây dưa giữa mình và Bùi Thận bị người khác xầm xì bàn tán. Bây giờ biết bọn hộ vệ không nghe thấy, nàng cũng không buồn để ý đến họ, chỉ lo bước tới trước định đẩy cửa vào nhà.

“Từ từ ——”

Thẩm Lan nhíu mày quay đầu lại, thấy Bùi Thận xuống khỏi xe lừa, đứng trong con hẻm.

Thẩm Lan ngẩn ra, không rõ y định làm gì, chợt nghe Bùi Thận từ đằng xa nói vọng lại: “Thẩm Lan, chuyện giữa hai ta nói đúng ra chỉ có hai việc. Thứ nhất, lòng nàng hận ta, không cách nào lãng quên quá khứ. Điều ta cần làm là khiến nàng buông bỏ thù hận.”

“Thứ hai, nàng muốn ta tôn trọng ý kiến của nàng, ta đương nhiên có thể làm được. Nhưng tiền đề là nàng phải thành hôn với ta. Còn sự tôn trọng mà nàng muốn là lựa chọn rời khỏi ta để sống cuộc đời của mình. Đây là điều ta kiên quyết không thể chấp nhận. Muốn giải quyết nút thắt này chỉ có một cách, thay đổi ý định của nàng, khiến nàng chịu thành hôn với ta.”

Thẩm Lan ngơ ngác đứng sững sờ tại chỗ, nghe Bùi Thận đĩnh đạc nói tiếp.

“Hai việc này tưởng chừng như không giống nhau, thực tế đều cùng chung cách giải quyết —— khiến nàng cũng yêu ta!”

Bùi Thận cao giọng cười to, vui sướng đến đỉnh điểm.

Y trước nay chưa từng ái mộ ai, thế cho nên va phải tình yêu chỉ đành bó tay chịu trói, luôn nghĩ phải thuần phục nàng giống như thuần phục thuộc hạ dưới quyền vậy.

Nhưng nàng dũng cảm lại thông minh, cốt cách kiêu hãnh không khuất phục. Bùi Thận dù cố đến đầu rơi máu chảy, vẫn cảm thấy thật khó mà nắm bắt được suy nghĩ của nữ tử, lại không rõ Thẩm Lan muốn gì cần gì, vòng đi vòng lại mãi đến tận hôm nay.

Ngờ đâu cuối cùng vẫn là Thẩm Lan đánh thức y. Một câu “Tình trường cũng như quan trường”, để Bùi Thận như bừng tỉnh từ cơn mộng mị.

Y quả thật không rành rẽ chuyện tình yêu, nhưng như thế thì sao chứ? Chỉ cần lấy tình yêu đem so với làm quan, Bùi Thận lập tức có thể suy luận ra.

Hiện giờ y muốn để Thẩm Lan yêu mình, là y có việc xin nhờ Thẩm Lan. Thế thì không thể xem nàng như cấp dưới, rồi dùng đủ mọi cách thuần phục nàng. Mà nên xem nàng như quan trên, hoặc như đồng liêu vậy. Ngày xưa ngẫm nghĩ tâm tư của những người này thế nào, thì giờ đây cũng nghiền ngẫm suy nghĩ của nàng hệt như thế ấy.

Lại lấy ra những thủ đoạn kết giao đồng minh, kéo bè kết phái tung hoành trên quan trường, y không tin không thể khiến Thẩm Lan nảy sinh hảo cảm với mình!

Bùi Thận rũ sạch mông lung, tim như chợt bừng lên nắng hạ. (2)

Mặt mày y tràn đầy sức sống, cất cao giọng nói: “Ta Bùi Thủ Tuân đường đường đấng nam nhi bảy thước, có sai thì nhận, có lỗi sẽ sửa. Mọi chuyện ngày xưa, đều do ta có lỗi với nàng.”

Khi ấy bầu trời trong vắt cao xanh, ánh dương rực rỡ chói lòa. Từng mảng nắng trải lên người y, chiếu ra những tia sáng lóa mắt như ngọc trai, ngọc bích.

Thẩm Lan ngơ ngẩn nhìn y, không hiểu người này định xin lỗi hay là làm gì. Nhưng y cười đến khiến nàng hoảng hốt, theo bản năng sập cửa, lại vẫn nghe rõ mồn một tiếng cười sung sướng không coi ai ra gì của Bùi Thận.

Cười cười cười! Thẩm Lan phát bực, vung tay ném chiếc mặt nạ mua cho Triều Sinh ra ngoài, gắt lên: “Ngài cười cái gì mà cười!”

Mắt Bùi Thận ngập gió xuân, cười khanh khách chụp lấy mặt nạ, tung hứng trên tay.

Mặt trời sáng rọi, hoa cỏ mướt xanh, Thẩm Lan đứng trước cánh cửa gỗ mun, Bùi Thận tựa vào con ngựa lông vàng đốm trắng, hai người đứng cách con hẻm lát đá xa xa ngóng nhìn nhau.

Gương mặt Bùi Thận trong trẻo lạ thường, như gió xuân phấp phới, như tuyết tan mưa tạnh, cười đến thỏa thích vô cùng. Y quay người nhảy lên ngựa, vung roi giục ngựa rời đi, chỉ để lại một câu ——

“Ngày cũ qua rồi, ngày sau sẽ khác!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!