Chương 629

Tập Lăng Vũ thoải mái khép mắt lại: “Sao, ghen rồi?”

“Người ta không thích cô ta ở đây mà!” Cô ngẩng lên, thấy anh ta không có phản cảm thì lại càng lấn tới: “Cô ta không có già lắm, chạy đến làm dì giúp việc không phải rất kỳ quái sao? Chắc chắn có dụng ý với anh!”

Tập Lăng Vũ không nói gì, ánh mắt của anh ta thâm trầm không phù hợp với độ tuổi, trầm đến mức phải kiềm chế.

Cô ta nằm trên người anh, ngón tay nghịch ngợm trước ngực anh, cô ta biết đây là nơi mẫn c ảm của anh ta.

“Lăng Vũ, vốn dĩ em không muốn nói với anh. Lần trước, em đã làm mất nhẫn kim cương, sợ anh lo lắng nên không nói… Thế nhưng em thích nhất chiếc nhẫn đó!”

Ánh mắt lười nhác của Tập Lăng Vũ lập tức trở nên sắc bén: “Ồ?”

“Mặc dù em không đoán chắc là cô ta lấy, nhưng trên báo thường xuyên có nói, có một vài người tay chân không sạch sẽ, hay thuận tay lấy đồ của chủ nhà…”

Người phụ nữ đó còn muốn nói nữa, Tập Lăng Vũ lại đẩy cô ta ra rồi đứng dậy.

“Cút.” Giọng lạnh lùng đến cực điểm.

Cô ta ngây ra luôn: “Lăng Vũ…”

Tập Lăng Vũ một điếu thuốc ra châm, ánh mắt khẽ nheo lại: “Cút khỏi đây, sau này đừng để tôi nhìn thấy cô lần nào nữa! Và cái nhẫn kim cương đó của cô, tôi sẽ đền.”

Cô sững người, chưa kịp mặc quần áo đã vội vàng nhảy từ trên giường xuống: “Lăng Vũ, anh có phải hiểu lầm em không, em…”

“Còn dám nói thêm một từ, tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi thế giới này!” Dáng vẻ của Tập Lăng Vũ rất đáng sợ, dọa cô ta đến run rẩy. anh ta bóp cằm của cô ta, khóe môi khẽ nhếch lên, anh ta nhả khói vào gương mặt tái nhợt của cô ta.

“Cô xách giày cho cô ấy cũng không xứng!”

Buông cô ta ra, anh ta lau tay: “Bây giờ, cút.”

Dưới lầu, Vy Hiên vẫn bận rộn ở trong bếp, bỏ con gà vào nồi hầm, sau đó bỏ thêm vài cánh hoa, đột nhiên nghe thấy trên lầu vọng ra tiếng khóc, sau đó thì nghe thấy tiếng bước chân ‘bịch bịch bịch’. Có điều không có tâm tư để quay lại nhìn thì tay phải của cô thấy bỏng rát, rồi mua bàn tay của cô đỏ lên cả mảng!

Cô nhịn đau rồi đẩy nắp lại, lúc này mới vội vàng đi xả nước, nhúng tay vào nước lạnh.

“Tập Lăng Vũ, không có ai dám đối xử với em như vậy! Em hận anh!” Sau khi cô ta gào lên, đóng cửa cái rầm rồi rời đi.

Sau khi ngâm qua với nước lạnh, cảm giác đau ráy mới giảm nhẹ một chút.

Cô tắt vòi nước, vừa quay người lại thì nhìn thấy anh ta đứng đằng sau.

Tập Lăng Vũ nhíu mày, kéo cô ra phòng khách ngồi, sau đó bôi thuốc cho cô.

Cả quá trình đó, anh ta không nói một lời, động tác nhẹ nhàng vì sợ cô đau.

Vy Hiên nhìn anh ta, trong lòng đang buồn bực thì bây giờ lại vui như nở hoa, tràn đầy xuân sắc!

Nhìn đi, anh ta đối với cô thực ra đâu có quá tệ!

Thật muốn để Bảo Ngọc nhìn thấy, nói với Bảo Ngọc, khi cô bị thương thì anh ta cũng lo lắng, sẽ giúp cô thoa thuốc!

Mắt của Tập Lăng Vũ ngước lên, khóe mắt liếc qua cô, giọng không mấy nhẫn nại: “Cô đang làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!