Chương 630

Vy Hiên sau khi chụp lén thành công một bức ảnh thì vội vàng giấu điện thoại đi, cười cười lắc đầu: “Không có gì.”

Tập Lăng Vũ không phải không phát hiện, nhưng vẫn cúi đầu xuống.

Tùy cô vậy.

Bôi thuốc xong, anh ta đứng dậy muốn rời đi, Vy Hiên lại lên tiếng gọi cậu lại: “ tối nay không về nhà sao?”

Trung thu là ngày đoàn viên, cô vẫn rất hy vọng anh ta có thể trở về.

Không ngoài dự đoán, Tập Lăng Vũ liền thấy rè bỉu: “Trừ phi phải mặc đồ tang cho ông ta, nếu không, tôi sẽ không trở về.”

anh ta đi lên lầu, để lại mình Vy Hiên trầm tư ngồi đó.

Cô nhớ đến nhiều năm trước khi tìm thấy anh ta mà đã chủ động yêu cầu ở bên cạnh anh ta, cảm giác của anh ta mang đến cho cô vẫn giống như bây giờ.

Cô quạnh đến bướng bỉnh.

Cả buổi chiều, trên lầu từ đầu đến cuối chỉ truyền ra tiếng game đánh nhau, âm lượng bật cỡ lớn nhất.

Vy Hiên đã quên rồi, cô một mình ngồi trong phòng khách dưới lầu, trên bàn để đồ ăn chưa đụng, hai tay chống hai bên má, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Từ lúc thiếu niên, anh ta không phải tán tỉnh các cô gái chính là chơi game, hai thứ này giống như nguồn động lực của mình, thiếu một cái cũng không được.

Hoàng hôn dần buông xuống, cô buồn ngủ không chịu được, còn phải đi làm thêm ở cửa hàng đồ ăn nhanh, không chợp mắt lát nữa sợ sẽ không chịu được. Cô nằm bò ra bàn, ngủ mất.

Lúc tỉnh lại, trên lầu không có âm thanh nữa.

Cô dụi dụi mắt, nhìn thời gian thì đứng bật dậy, chiếc ghế ma sát vào sàn nhà tạo ra âm thanh két chói tai.

Vội vội vàng vàng thay quần áo, cầm lấy cái túi lở trên sô pha, cuối cùng vẫn không nói gì mà rời đi.

Tết trung thu là ngày nghỉ, tiền lương nhân ba, thế nhưng không có mấy ai nguyện ý trong ngày tết đoàn viên này mà phải tăng ca, duy nhất chỉ có Vy Hiên tranh.

Người trong quán không nhiều, cô đứng trước quầy gọi đồ, ánh mắt bỗng nhìn ra bên ngoài.

Con phố đối diện, là một hàng xe đang đỗ.

Đi đầu là một chiếc Lamborghini màu vàng, cửa xe mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc quần short màu da, cô ta lướt một vòng, khi nhìn thấy cửa hàng thức ăn nhanh ở đối diện thì nói với người đàn ông trong xe nói cái gì, sau đó đi về phía bên này.

Đẩy cửa bước vào, cô ta đi đến quầy gọi đồ, ngón tay có bộ móng sơn màu đơn nhanh chóng chỉ qua: “Một phần AB, mang về.”

“Cảm ơn, tổng cộng 350 nghìn.” Vy Hiên sau khi nhận tiền, sau đó kêu nhà bếp mau chóng gói đồ lại.

Khi đối phương nhận lấy định đi ra thì Vy Hiên đột nhiên gọi cô ta lại.

“Cô ơi…” Hơi do dự, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa, đè thấp giọng nói: “Người bị đau dạ dày, tốt nhất không nên ăn mấy thức ăn nhanh này.”

Cô gái đó nghi hoặc nhíu mày, lẩm bẩm câu gì đó rồi đi ra.

Quay lại xe, cô ta vừa cắm ống hút vào cốc coca vừa đưa cho cậu trai trẻ bên cạnh: “Vừa rồi gặp phải một cô gái phát bệnh thần kinh!”

Người đàn ông đó ngậm điếu thuốc, lạnh lùng dựa vào ghế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!